Ngày hôm sau, chúng tôi đi tìm Tư Đồ tiên sinh, sau khi ông ta nhìn thử thì nói, cái chai này không có gì đặc biệt, bên trong thật sự chứa một sợi hồn phách của Tân Nhã.
Nhưng hồn phách này cần phải đưa về trong cơ thể Tân Nhã, tôi có chút không dám mạo hiểm, ai biết Y Thắng có động tay động chân gì hay không?
Tôi cứ suy nghĩ mãi, cũng không dám tùy tiện, Tân Nhã cũng có chút thấp thỏm, cuối cùng vẫn là Tiểu Bạch nghĩ ra chủ ý, cậu ta lấy ra Huyết Hồ Lô, mở cái bình sứ có chứa hồn phách Tân Nhã ra, sau đó dùng Huyết Hồ Lô đưa qua miệng bình sứ vài lần, nhìn nhìn, sau đó nói không thành vấn đề, nếu có cái gì tà ám, Huyết Hồ Lô sẽ hút cả hồn phách kia vào.
Tôi vừa nghe đã thấy sợ hãi, đứa nhỏ này gan cũng quá lớn, nếu Y Thắng giở trò quỷ trên hồn phách của Tân Nhã, lần hành động này chẳng phải là hại hồn phách Tân Nhã bị thu vào Huyết Hồ Lô?
Tiểu Bạch cười hắc hắc nói, không cần lo lắng, Huyết Hồ Lô này có thể thu có thể phóng.
Nếu hồn phách này không có vấn đề gì, Tư Đồ tiên sinh liền tự mình động thủ, rót hồn phách vào đỉnh đầu Tân Nhã, trong một thời gian ngắn Tân Nhã mở mắt ra, cười nói.
- Hiện tại tôi cảm giác khá hơn nhiều rồi
Tôi quan sát một chút, phát hiện Tân Nhã thật đúng là không có gì dị thường, dần dần yên tâm, cho nên hỏi Tư Đồ tiên sinh, mấy ngày này, trong thành phố Bình Sơn có gì dị thường không?
Tư Đồ tiên sinh nói, gần nhất bình an không có việc gì, các bên đều án binh bất động, ông ta cũng không rõ ràng, đến tột cùng là chuyện như thế nào. Nhưng nếu một hai phải nói có cái gì dị thường, thì đúng thật là có một chuyện
Cái phố Phúc Duyên Trai kia, đã sắp phá bỏ và di dời.
Lần này phá bỏ và di dời, hẳn là muốn làm thật, hơn nữa ngay cả ngày phá bỏ và di dời đều đã định rồi, là ở một tháng sau.
Tôi cũng không nghi ngờ nơi Tư Đồ tiên sinh có được tin tức, chuyện này chỉ sợ là thật sự, bởi vì Phúc Duyên Trai cùng Kim Đao môn hiện tại đã là một đám, Phúc Duyên Trai nương theo lần phá bỏ và di dời này, sẽ ẩn nấp khỏi thế gian, đây cũng là rất có khả năng.
Nhưng mà tôi có nói với Tư Đồ tiên sinh, tôi tuyệt đối không tin Phúc Duyên Trai sẽ thật sự ẩn nấp, cho dù bọn họ không chiếm được Nước Mắt Thiên Hồ, cũng nhất định có cái mục đích khác.
Tư Đồ tiên sinh trầm mặc không nói, sau một lúc lâu bỗng nhiên nói với tôi.
- Cậu cũng biết, trăm năm trước người làm tôi phải đóng cửa Thiên Cơ Các, là ai?
Tôi tự nhiên lắc đầu, Tư Đồ tiên sinh thở dài nói.
- Mấy ngày trước tôi mới biết được, thì ra người nọ chính là chủ của Phúc Duyên Trai, năm đó ông ta lấy một gương mặt khác, khi cách trăm năm, tôi lại không nhận biết ông ta.
Tôi vội hỏi ông ấy.
- Như vậy lúc này đây, ông chủ Phúc Duyên Trai tìm được tiên sinh, có nói gì hay không?
Tư Đồ tiên sinh hơi hơi mỉm cười, nói.
- Ông ta hỏi tôi, cái gì là luân hồi, tôi trả lời, luân hồi đó là sinh sôi không thôi. Chỉ có một câu này thôi, sau đó ông ta đi.
Tôi buồn bực nói.
- Chỉ có một câu thôi mà ông ta đã đi rồi? Ông ta có ý gì vậy?
Tư Đồ tiên sinh lắc đầu.
- Không có người biết, có lẽ, là đang tìm kiếm chân lý luân hồi.
Tiểu Bạch cướp lời.
- Đó có là do ông ta sắp chết hay không, lập tức sẽ phải đọa nhập luân hồi, cho nên không cam lòng, mới muốn tìm được Luân Hồi Kính cùng Nước Mắt Thiên Hồ, muốn trường sinh bất tử?
Tư Đồ tiên sinh không nói, trầm tư một lúc lâu, bỗng nhiên lắc đầu nói.
- Nếu muốn trường sinh, không dễ dàng như vậy, vận mệnh con người, vĩnh viễn đều nắm giữ ở trong tay Thiên Đạo, ai muốn đột phá Thiên Đạo, thì người đó phải tiếp thu Thiên Đạo trừng phạt. Tôi nghĩ, khả năng ông ta cũng nghĩ thông suốt đạo lý này, tóm lại, trong một đoạn này thời gian, hẳn là Phúc Duyên Trai sẽ không lại dễ dàng xuất thế.
Tôi nghi hoặc nói.
- Phúc Duyên Trai không xuất thế, vậy thì còn cuộc chiến giữa hai giới Huyền Linh thì sao, tổng sẽ không tan thành mây khói như vậy chứ, Kim Đao môn…
Tư Đồ tiên sinh nói.
- Hai giới Huyền Linh vào giờ này ngày này, chỉ sợ rất khó tái xuất hiện cục diện năm đó, có chút người sẽ che dấu càng sâu, thậm chí cả đời sẽ không xuất thế nữa, cho nên, nếu như cậu muốn hoàn toàn cởi bỏ mê man giữa hai giới Huyền Linh, chỉ sợ chỉ có thể bằng vào bản thân đi tìm chân tướng.
- Chính mình đi tìm chân tướng?
Tôi không hiểu ông ta nói gì, Tân Nhã ở bên lẳng lặng nghe xong, bỗng nhiên ngắt lời nói.
- Tôi đã hiểu, Tư Đồ tiên sinh muốn nói, chuyện này hiện tại đã về tới khởi điểm, manh mối trước đây, có thể không tính.
Tư Đồ tiên sinh cười.
- Cũng không thể nói manh mối trước đây có thể không tính, chẳng qua, cần phải điều tra từ một góc độ khác.
Tôi bỗng nhiên trong lòng vừa động, đứng dậy nói.
- Như vậy cái tên cổ vương kia…
Tôi còn chưa dứt lời, Tân Nhã ai nha một tiếng, trên mặt chợt hiện một mạt huyết hồng, ngay sau đó xoay người té xuống.
Tôi thất sắc, vội tiến lên đỡ Tân Nhã, chỉ thấy cô ấy cắn chặt hàm răng, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt đã là một mảnh xanh trắng.
Sắc mặt Tư Đồ tiên sinh cũng thay đổi, trở tay bắt lấy cổ tay Tân Nhã, trầm giọng nói.
- Không tốt, hồn phách cô bé hỗn loạn, kinh mạch sai vị, hình như trong cơ thể có một luồng khí tức quái lại, đang chạy loạn khắp nơi.
Tôi lập tức nhớ tới một sợi hồn phách vừa mới trả lại cho Tân Nhã kia, nhớ tới Y Thắng, tức khắc trong cơn giận dữ, cắn răng nói.
- Nhất định là do tia hồn phách vừa rồi có vấn đề, Y Thắng làm sao mà lại có lòng hảo tâm như thế, quả nhiên là tạo rắc rối cho tôi mà.
Sắc mặt Tư Đồ tiên sinh âm tình bất định, nhíu mày nói.
- Không đúng, vừa rồi tôi đã xem xét qua, trong hồn phách kia không có dấu vết như từng bị động tay động chân qua.
Tiểu Bạch cũng hoảng sợ, gãi đầu nói.
- Đúng vậy, vừa rồi em cũng dùng Huyết Hồ Lô thử qua, nếu hồn phách có vấn đề, hẳn là có thể có phản ứng…
Tôi duỗi tay cầm lấy cái bình sứ kia, nhìn chăm chú, tức khắc tỉnh ngộ, thấy trong miệng bình sứ kia, lại có một chút dấu vết cực đạm màu đỏ, giống như là vết máu.
Tôi nhất thời rõ ràng, đem bình sứ đưa cho Tư Đồ tiên sinh, giọng căm hận nói.
- Hồn phách là không có vấn đề, cũng không bị người động tay chân, là bình sứ này bị động tay chân.
Tư Đồ tiên sinh vừa thấy tức khắc hiểu, thất sắc nói.
- Huyết hồn cổ? Đây là loại người nào mới có thể đào tạo ra được loại cổ trùng này, này, đây là loại cổ trùng bám ở hồn phách người, tục truyền nói, ngay cả người hạ cổ, cũng chưa chắc có thể giải khai…
Tân Nhã nhắm mắt không nói, cả người run nhẹ, mày nhíu chặt, như đang chịu đựng thống khổ lớn lao, tôi gắt gao nắm nắm tay, hỏi Tư Đồ tiên sinh.
- Người trúng huyết hồn cổ, sẽ thế nào?
Ông ta nhíu mày nói.
- Trong thời gian ngắn thì không lo về tính mạng, nhưng hồn phách không yên, tinh thần hỗn loạn, nếu là thời gian lâu, mặc dù giải cổ, người cũng sẽ trở nên điên điên khùng khùng.
Tôi bỗng nhiên xoay người, quát Tiểu Bạch.
- Tiểu Bạch, bây giờ cậu có thể tìm được tên Y Thắng kia ở đâu không?
Tiểu Bạch vỗ vỗ ngực.
- Không thành vấn đề, lên trời xuống đất cũng phải lôi được kẻ này ra.
Tôi vỗ vai cậu ta.
- Chúng ta đi, cái tên này với tên cổ vương kia chắc chắn đang ở cùng nhau.
Tiểu Bạch thở phì phì nói.
- Đúng vậy, lần này chúng ta tuyệt đối không tha cho anh ta nữa.
Hai chúng tôi xoay người muốn đi, Tư Đồ tiên sinh vội la lên.
- Chậm đã, các cậu cứ đi như thế, cho dù tìm được cổ vương, thì sẽ có cách cứu bé gái này hay sao?
Tôi cắn răng nói.
- Mặc kệ thế nào, cũng cần phải tìm cho ra kẻ này, Tư Đồ tiên sinh, làm phiền ông chiếu cố cho Tân Nhã.
Tôi cùng Tiểu Bạch xoay người xông ra ngoài, trong lòng phẫn nộ quả thực không thể miêu tả, từ lúc bắt đầu tôi đã thật cẩn thận, sợ xảy ra chuyện gì, kết quả vẫn trúng chiêu, tôi thầm mắng chính mình quá vô tư tin người, cái loại người giống như Y Thắng mà cũng có thể tin tưởng, lúc này đây mà tìm được, tuyệt không sẽ lại nhân từ nương tay.
Tiểu Bạch ra cửa liền phát huy sở trường đặc biệt của cậu ta, đưa mũi ngửi khắp nơi, cậu ta nói, hơi thở trên người Y Thắng thực độc đáo, tựa như cái Miêu Nô kia vậy, tuy rằng thời gian đã qua đi thật lâu, nhưng chỉ cần bị cậu ta ngửi được một chút ít hơi thở thì sẽ nhất định tìm được tên Y Thắng này.
Tôi nắm chặt nắm tay, đi theo bên cạnh Tiểu Bạch, sầu muộn không nói, hai chúng tôi đi qua từng con phố tìm người, bắt đầu ở trong thành phố này tìm kiếm nơi Y Thắng đang ở.
Chuyện này thật giống như là đang tra tấn người khác, hoàn toàn thuộc về mò kim đáy biển, hai chúng tôi thuần túy là dựa vào nhất thời nổi nóng mà xông ta tìm người, hiện tại thời tiết rất lạnh, cái mũi Tiểu Bạch cũng đã sắp mất tri giac, hai chúng tôi lại không thể ngồi xe, kết quả ước chừng chạy hơn một giờ, ở bên trong một mảnh đường phố hẻo lánh, Tiểu Bạch bỗng nhiên dừng bước, dùng sức ở trong không khí ngửi ngửi, kêu một tiếng.
- Kỳ quái……
Tôi vội hỏi cậu ta làm sao vậy, Tiểu Bạch gãi đầu nói.
- Cái mùi của tên chết tiệt kia còn không phát hiện, làm sao mà em lại ngửi được một mùi giống như xương cốt bị thiêu cháy?
Xương cốt thiêu cháy? Tôi lập tức nhớ tới Mã Cửu, trong thiên hạ này, trên người mang theo mùi xương cốt cháy, phỏng chừng cũng cũng chỉ có kè này.
Tôi nhanh chóng quyết định.
- Hảo, vậy cứ đuổi theo mùi này mà tìm, tìm được Mã Cửu, phỏng chừng cũng sẽ tìm thấy cổ vương.
Tiểu Bạch gật gật đầu, dùng sức ngửi ngửi ở trong không khí, muốn cất bước chạy về phía trước, mới vừa đi hai bước lại bỗng nhiên lại dừng lại, dùng sức vỗ trán một cái, như là bỗng nhiên nhớ tới cái gì, rồi nói.
- Em nhớ ra rồi, trước khi em rời khỏi nhà, hình như ông hai đã từng cùng em nói qua một chuyện …
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo